Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng.Nó tan chảy, tan chảy.Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
