Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Cháu vẫn nằm trong chăn.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dânBố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.