Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Hạn chế ra ngoài nữa.