Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.Hoặc tôi chuyển lớp.Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.Nhưng nàng vẫn lắng nghe.Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
