Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.