Tôi hoan hỉ nhận lời và cám ơn họ đã giúp tôi rất đắc lực.Chỉ vài lời khen giản dị đủ cho thành một người tề gia giỏi nhất, cần kiệm nhất.Sau khi diễn thuyết một hồi lâu, Lincoln bắt tay ông bạn già, chúc ông ta bình an và mời ông trở về Illinois, chẳng hỏi ý kiến ông ta một chút chi hết.Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất.Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng.Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy.Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập.Hãng biết rằng tính không lộn."Nhận được thư ông, tôi hơi ngạc nhiên.Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết.
