Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.Nhưng đây là một trận bóng.Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
